Thứ Ba, 29 tháng 4, 2008

Thơ cho bạn ( Koko)



THƠ CHO BẠN ( KoKo)

Hoàng hôn phương ấy Gió phương này

Hôm này là xuân mai còn xuân (*)
Biết nói chi đây ngại với ngần
Về Nam trông lại phương trời cũ
Đất thẳm mây ngàn nhớ cố nhân

Ai người li biệt khóc Thương - Sâm
Thấy cả trần gian cuộn sóng ngầm
Bi Hoan Ly Hợp đời ai cũng....
Xin giữ lại thôi phút tri âm

Xuân đã sang rồi Xuân lại Xuân
Tôi may áo gió khóc bao lần
Dạ hương về gối trăng về ngõ
Nhịp đời mê mải hướng phân vân

Người rũ giùm tôi áo phong trần
Trả về năm tháng mộng thanh tân
Một đêm mưa gió hồn xưa đã
Vạn kiếp trầm luân chẳng hiện thần.

Ha Nguyen

Sài Gòn
03 - 2007
Ly khách - Con đường nhỏ

Một lần trong sms KK có nhắc đến Huyền Trân công chúa, rồi một dịp mùa xuân đi off với hội Vk Hà thành về nhà đọc bài Xuân của Nguyễn Bính, khổ thơ nào trong bài cũng nhắc đến Huyền Trân. Từ hai việc đó rồi vào lại Sài Gòn rồi thêm những suy nghĩ thấy buồn lòng nên đã viết bài này. Hôm bữa MĐ có kể chuyện Huyền Trân, lại nhớ đến bài thơ Xuân của Nguyễn Bính, có đưa link và hỏi anh có từng qua đọc bài thơ đó chưa...thì ra là chưa có đọc. Một khi ta rời Sài Gòn chẳng biết có viết được những dòng như này không nữa...

Cô liêu


Cô liêu

" Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết
Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri"



Bãi chiều chia nửa phôi pha
Quan san nhuộm bóng người xa cuối đường
Ân tình còn chút dư hương
Hẹn ngày mai ngã vô thường gặp nhau
Buồn từ hoang vắng ngàn lau
Buồn từ nhân thế ngày sau điêu tàn
Trăng vàng vỡ mộng hoàng tan
Tình như nội cỏ mây ngàn chia xa
Tình em rải mấy đường hoa
Tình anh lạc bước trầm kha mấy chiều
Gió buồn hồn nhẹ phiêu diêu
Gom hoàng hôn cuối ngồi thiêu mộng tình
Kiếp nào cho được tái sinh
Lời yêu lạc giữa câu kinh niệm hoài
Bên đời ta chẳng còn ai
Vòng tay ôm bóng ngã dài trăm năm


Ha Nguyen

Sài Gòn
16/07/2k6
Ly khách - Con đường nhỏ


Bài thơ này viết khá lâu trước khi post tặng cho Koko nhân ngày sinh nhật. Cảm giác cô liêu thực ra là như nào, thật không biết định nghĩa ra sao. Cảm thấy dường như về một khía cạnh nào đó she cũng như mình ... một mình và cô độc.Đọc nhiều điều she viết ta ngỡ thấy bóng hình bản thân mình trong đó. Có những cái ta không thể nào như she được bởi ta chẳng bao giờ nói ra, đành giữ lại chôn vào nơi sâu nhất của của thâm tâm. Nhờ she mà ta biết ta mắc phải căn bệnh gọi là " Thất tình bẩm sinh" thật là nan giải.

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

Còn lại lời xin lỗi

CÒN LẠI LỜI XIN LỖI (*)

Em đi còn lại tôi đây
Bao nhiêu lời chẳng thay lòng vì ai
Chim xa đàn mải đường dài
Mang lời xin lỗi miệt mài bay xa
Người còn mơ giấc tình xa
Trăng bao lần khuyết cũng già đổi thay
Cuối mùa lá cuộn dòng mây
Tình nào chẳng có mấy lần chia xa
Đợi chờ chi phai sắc hoa
Một lần mãi mãi ra đi không về
Mộng ngày xưa hoá cơn mê
Theo cơn gió cuốn về gieo muộn phiền
Lòng ơi, sóng chẳng chịu yên
Cuộn sầu mê mải về miền tim ta
Tháng năm qua nỗi nhớ nhà
Tình còn hay đã vụt xa hỡi người.

Ha Nguyen
Sài Gòn
06-2006

Ly khách - Con đường nhỏ

(*) Bài này trong viết một lúc có hứng thú sau khi đọc một bài của Học trò đã chuyển từ tự do sang thể lục bát vì thế mà đọc có thể hơi gượng nhưng hầu như nó không có thay đổi nhiều so với nội dung. Ngoảnh đi nhìn lại bây giờ đã cuối tháng Tư. Bài này hóa ra làm cách đây cũng đã gần một năm rồi chi nữa.

Mơ giấc tình xa


Mơ giấc tình xa

( For : Học trò )

Mộng nào trăng nước giáng kiều xưa
Em cũng như hoa nụ chớm vừa
Áo xanh sắc nắng hừng lên cỏ
Những buổi u hoài nép dưới mưa

Thuở mới yêu em mộng ngát hường
Ý tình lên điệu vút trời thương
Du ca nào biết đời tang hải
Bóng chẳng chung đôi nhạn lẻ đường

Thuở nắng còn trong mắt học trò
Buổi đầu hương mực giấy thơm tho
Nét xanh hoài niệm ngời trang sách
Tưởng đã nghìn thu chuyện hẹn hò

Cho dẫu thời gian trắng nhạt nhoà
Yêu dấu còn đây chẳng phôi pha
10 năm tình cũ phai lời ước
Em có còn mơ giấc tình xa

Sóng lòng xô đến tự nơi đâu
Hoàng hôn từ ấy nhuộm mây sầu
Buồn ta còn hát lời yêu cũ
Thương nhớ ngàn năm đến bạc đầu

Ha Nguyen

Sài Gòn
03-06-2k7

Ly khách - Con đường nhỏ

Không đề mùa Thu


KHÔNG ĐỀ MÙA THU (*)

Mai nầy nắng hạ úa tàn phai

Cùng em chiều lặng giữa bờ vai

Vàng rơi giăng kín đường mơ ước

Hồn ngủ mơ màng trên ngón tay

Mai nầy thu nở rộ hàng cây

Lá nhỏ xôn xao thức gọi đầy

Gọi mùa mưa cũ về giăng mắc

Trên tóc em huyền ta đã say

Chờ em ta đếm lá hao gầy

Chờ tình trầm nổi giữa thu lay

Tìm em áo mỏng bên dòng vắng

Tìm tiếng mưa chiều trong gió bay

Chờ thu ta ngóng vọng từng đêm

Trong khói sương bay giữa giấc mềm

Môi đêm khắc khoải buồn rên khẽ

Gọi gió thu về mang tiếng em

Chờ thu ôi ta mãi chờ em

Cùng nhau nghe lá rả bên thềm

Cùng ta ôm xiết mùa thu cũ

Đợi thoáng hương trầm ru giấc đêm

(*) : Xin được tạm đặt tựa đề là vậy vì bài thơ này không biết là của ai . Chỉ biết là " học trò " gửi cho và nói là của bạn Ht. Mình thích cái giọng điệu và hình ảnh của bài thơ này. Chẳng bao giờ mình viết nổi được những câu từ hay và hình ảnh cứ buồn mơ hồ lãng đãng như thế.