Buồn I
Ta buồn như kẻ đi hoang
Bước chân lạc lõng lang thang phương trời
Buồn như
mây khói chơi vơi
Mong manh ẩn hiện rơi vào lãng quên
Buồn!
không thể gọi thành tên
Trong như sắc biếc vương trên mi nàng
Kìa em! đừng có mơ màng
Thu sang giăng ngõ để vàng mắt nhau
Buồn như mưa bạc trắng màu
Đầy vơi con nước để đau riêng mình
Buồn!
Buồn người cứ vô tình
Còn ta thương nhớ rung rinh giữa đời
Đau thương là thú tuyệt vời
Đường dài năm tháng có vơi ít nhiều
Buồn như
vừa mới biết yêu
Gửi hồn vào gió theo chiều vu vơ
Buồn ta dệt mộng với thơ
Lòng như con sóng vỗ bờ miên man
Gửi theo từng áng mây ngàn
Còn mình ta với nồng nàn...
buồn ơi... !!!
Ha Nguyen
SG
15-08-2004
Một chiếc linh hồn nhỏ đi về chân núi xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét