Đêm say
Ta một mình hoang hoải
Rót những nỗi buồn này
Ta đã uống tên em
Đêm bình yên
Nhưng đêm mãi lặng im
Mặc ngọn lửa trong hồn ta ngất cháy...
...
Em xa ư?
Không!
Em gần biết mấy!
Sao không thể nào
chạm tới môi em
Sao không thể nào
chạm tới dáng hình em
Không thể nào
gỡ ánh buồn trong mắt ấy...
...
Em kiêu hãnh
mà mong manh yếu đuối
Kiếp người này
ta sống để nợ em
Kiếp người này
ta sống để lãng quên
Em ngoan nhé!
Ta yêu em...dù không thể!
Xin em vạn lần
Đừng nhìn ta như thế!
Ta đốt mình để tránh ánh mắt em...
....
Rồi em sẽ quên
Những buồn đau của hồn em bé nhỏ
Khi hồn ta cháy thành mây gió
Trái tim hoang đã gửi lại em rồi...
PSDD - Hiền Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét