Ha Nguyen
14-10-2008
- Ly khách – Con đường nhỏ
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây ...lòng vắng muôn bề không liếp che gió về... đến bao năm nữa trời
Ai biết ngày sau sẽ về đâu
Hồn đem hoà nhập núi sông sâu
Có đắng lòng không người ở lại
Thơ viết còn thương thuở ban đầu
Rồi sợ ngày mai xa gió mây
Hồn vương lẩn khuất ở đâu đây
Mộng vẫn còn lưu, hoài chốn cũ
Còn ai thương xót mảnh thân gầy
Gió gọi thu về dâng heo may
Rồi sợ ngày mai có những ngày
Rời xa nhân thế buồn hiu hắt
Ai biết tình ai có đổi thay
Thương lắm người ơi nẻo phong trần
Chết nửa đời ta lạt ái ân
Người đem thân xác vùi trong cát
Hai tiếng tình quân được mấy lần
Ha Nguyen
SG
14/01/2004
Một chiếc linh hồn nhỏ đi về chân núi xanh
Đêm say
Ta một mình hoang hoải
Rót những nỗi buồn này
Ta đã uống tên em
Đêm bình yên
Nhưng đêm mãi lặng im
Mặc ngọn lửa trong hồn ta ngất cháy...
...
Em xa ư?
Không!
Em gần biết mấy!
Sao không thể nào
chạm tới môi em
Sao không thể nào
chạm tới dáng hình em
Không thể nào
gỡ ánh buồn trong mắt ấy...
...
Em kiêu hãnh
mà mong manh yếu đuối
Kiếp người này
ta sống để nợ em
Kiếp người này
ta sống để lãng quên
Em ngoan nhé!
Ta yêu em...dù không thể!
Xin em vạn lần
Đừng nhìn ta như thế!
Ta đốt mình để tránh ánh mắt em...
....
Rồi em sẽ quên
Những buồn đau của hồn em bé nhỏ
Khi hồn ta cháy thành mây gió
Trái tim hoang đã gửi lại em rồi...
PSDD - Hiền Nguyễn
THƠ CHO BẠN ( KoKo)
Hoàng hôn phương ấy Gió phương này
KHÔNG ĐỀ MÙA THU (*)
Mai nầy nắng hạ úa tàn phai
Cùng em chiều lặng giữa bờ vai
Vàng rơi giăng kín đường mơ ước
Hồn ngủ mơ màng trên ngón tay
Mai nầy thu nở rộ hàng cây
Lá nhỏ xôn xao thức gọi đầy
Gọi mùa mưa cũ về giăng mắc
Trên tóc em huyền ta đã say
Chờ em ta đếm lá hao gầy
Chờ tình trầm nổi giữa thu lay
Tìm em áo mỏng bên dòng vắng
Tìm tiếng mưa chiều trong gió bay
Chờ thu ta ngóng vọng từng đêm
Trong khói sương bay giữa giấc mềm
Môi đêm khắc khoải buồn rên khẽ
Gọi gió thu về mang tiếng em
Chờ thu ôi ta mãi chờ em
Cùng nhau nghe lá rả bên thềm
Cùng ta ôm xiết mùa thu cũ
Đợi thoáng hương trầm ru giấc đêm
(*) : Xin được tạm đặt tựa đề là vậy vì bài thơ này không biết là của ai . Chỉ biết là " học trò " gửi cho và nói là của bạn Ht. Mình thích cái giọng điệu và hình ảnh của bài thơ này. Chẳng bao giờ mình viết nổi được những câu từ hay và hình ảnh cứ buồn mơ hồ lãng đãng như thế.